Ban mai, rừng núi hoang vu chìm trong êm ả, vầng hồng chiếu sáng khắp muôn nơi, từng dãy núi rực rỡ trong ánh hồng, một dòng suối nhỏ nước rì rào tuôn chảy, cảnh vật tràn ngập sức sống vui tươi.
Bất chợt xuất hiện một bóng người phi nhẹ qua dòng suối nhỏ rồi dừng lại trên một bãi cỏ một hồi lâu. Người này quan sát một vòng cảnh tượng hoang vu xung quanh trong lặng lẽ, hình như đang tìm kiếm một cái gì đó. Bóng dáng người này thấp thoáng qua hình ảnh vành tai lớn, mày kiếm mắt hùm, đầu quấn khăn anh hùng, tay trái cầm cành cung, bên hông phải đeo lủng lẳng một túi đựng mũi tên. Nét mặt hồng hào, tinh thần quắc thước, khí khái hiên ngang, bệ vệ. Chàng ta là Hứa Chân Quân, một người rất mực yêu thích phong cảnh tự nhiên, nhất là đối với việc săn bắn. Đứng đợi một hồi lâu, chàng ta bất chợt nhìn thấy một chú nai con từ trong rừng vắng nhảy ra.
Hứa Chân Quân trong lòng rất vui sướng, bèn lắp tên giương cung, một mũi tên bay vèo, nai con bị trúng tên. Chàng vô cùng vui mừng, đúng vào lúc dự định lại gần chú nai con thì bất chợt chàng thấy nai mẹ từ trong một bụi cây lao ra. Nai mẹ vội vàng đến bên nai con đang bị thương kêu lên những tiếng ai oán đau thương rồi bất chợt rơi lệ. Nai mẹ dùng lưỡi liếm lên vết thương nai con bị trúng tên. Một hồi sau nai con nằm bất động. Nai mẹ vô cùng đau đớn, buồn rầu xót thương con ngã lăn ra đất chết. Hứa Chân Quân cảm thấy rất kỳ lạ, chàng vội vàng rút dao mổ bụng nai mẹ ra xem sao, thì hỡi ơi, ruột của nai mẹ bị đứt ra từng đoạn một.
Tận mắt chứng kiến cảnh đó, Hứa Chân Quân vô cùng cảm động và hối hận về hành vi tội lỗi của chính mình. Chàng vội bẻ gãy cung tên rồi vứt xuống suối. Sau đó, chàng từ giã gia đình lên núi tìm thầy học đạo, trải qua hơn mười năm tu hành thì được giác ngộ.
No comments:
Post a Comment